Tiếc sao tiếc quá người ơi
Thôi đành nhẹ thả ...cuối đời ...cánh hoa
Tiếc cơn mưa nhẹ chiều qua
Không rơi ruộng cạn..mưa ra vạt rừng
Hoa kia trắng muốt thơm lừng
Rơi vào tay kẻ ...bện thừng ...trộm trâu
Tiếc em không ở lại lâu
Hương yêu vừa chớm..vội câu ...ra về
Đông ghen thiếu giọt nắng Hè
Xuân run vẫn mãi lạnh the...ẩm nồm
Tiếc Hè sao nóng như nung
Chiều Thu cứ mãi một vùng lá bay
Canh khuya chẳng sợi nắng ngày
Tiếc người sao mãi ...nhón tay vơ vào
Tiếc đêm trăng vắng ngàn sao
Tiếc đôi mắt đẹp nhìn vào thiệt hơn
Đêm Thu tiếc sáo nỉ non
Bến xưa rộng mở ...thuyền còn lửng lơ
Tiếc con cò trắng đêm qua
Chập chờn bay liệng...không sà vào thơ
Tiếc không lấy lại giấc mơ
Hai tay vừa nắm ...mây lờ lững trôi
Tiếc em má thắm hồng môi
Lời vàng trao gửi ..thế rồi ..phôi... phai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét